Kỹ năng sống ở nước ngoàiNgười Úc nói “sorry” quá nhiều

Người Úc nói “sorry” quá nhiều

Bạn có bao giờ nói “sorry” chỉ vì bạn đang hiện diện?

Nếu bạn sống ở Úc, một trong những điều khiến bạn có thể lúng túng không phải là giao thông bên trái, không phải là cái lạnh mùa hè, mà là cách người Úc dùng từ “Sorry”.

Nếu bạn dịch “sorry” nghĩa là “xin lỗi” thì phải nói là người Úc xin lỗi quá nhiều hoặc từ “sorry” bị dùng sai và quá mức không cần thiết.

Bạn vô tình đứng chắn lối đi trong siêu thị, người đẩy xe phía sau nói “Sorry” – dù rõ ràng bạn mới là người cản đường. Bạn bán hàng và khách hàng người Úc nói “Xin lỗi, tôi có thể xem món hàng đó được không?” Tại sao họ lại xin lỗi  vì muốn xem hay mua thứ họ có thể mua chứ? Bạn băng qua đường hơi chậm, chiếc xe phải thắng gấp, và người tài xế hạ kính nói “Sorry, mate!” – như thể chính họ mới là người có lỗi. Thậm chí, bạn vừa bước vào tiệm bánh, chưa kịp mở miệng, cô nhân viên đã cười nhẹ: “Sorry, can I help you?”

Lúc đầu, tôi nghĩ: người Úc lịch sự đến mức kỳ lạ. Nhưng càng sống lâu hơn ở đây, tôi càng nhận ra: “Sorry” trong tiếng Anh Úc không mang cùng một sức nặng như “xin lỗi” trong tiếng Việt – và đó là cả một thế giới khác trong cách con người ở đây tương tác với nhau.

Ở Việt Nam, “xin lỗi” thường đi kèm với cảm giác sai. Đó là thứ bạn phải thốt ra khi bạn làm người khác tổn thương, khi bạn làm hỏng điều gì đó hay khi bạn là người có lỗi. Và vì nó nặng nề, đôi khi người ta chọn cách… không nói. Thay vào đó là một ly cà phê, một cái gắp thức ăn bỏ vào chén, một câu chuyện dở dang để “thôi, cho qua chuyện cũ”.

Còn ở Úc, “Sorry” dường như không chỉ là một lời xin lỗi. Nó là một lớp đệm mềm trong giao tiếp. Một cách để bước vào vùng không gian cá nhân của người khác mà không khiến ai cảm thấy bị chạm tới quá sâu. Nó có thể có nghĩa là: “Tôi thấy bạn ở đây”, “Tôi không muốn làm phiền bạn”, “Tôi biết sự hiện diện của tôi vừa chạm nhẹ vào không gian của bạn – và tôi chỉ muốn bạn biết điều đó”.

Điều này cũng có thể xuất phát từ tâm lý giữ phép lịch sự của người gốc Anh cổ xưa. Lâu dần, nó hình thành văn hóa Úc. Trong những trường hợp này, “xin lỗi” thực ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó tự động và không chân thành. Nó chẳng có giá trị gì cả vì mọi người cứ tự động dùng nó trong những trường hợp này. Họ không ý thức được những từ ngữ mình đang dùng.

Có một lần, khi tôi lỡ thắng xe gấp tại một giao lộ khiến chiếc xe phía sau bấm còi. Tôi hoảng hốt hạ kính, chờ đợi một ánh mắt hằn học. Nhưng người lái xe chỉ giơ tay, mỉm cười và nói: “Sorry, just startled myself too!” – “Tôi cũng tự làm mình giật mình thôi mà!”

Không ai thắng. Không ai thua. Không ai cần đúng hay cần đổ lỗi. Chỉ có một khoảnh khắc mà sự sống chung giữa những con người hoàn toàn xa lạ vẫn có thể trôi chảy bằng một từ duy nhất.

Thế nhưng, “Sorry” cũng có mặt trái. Đặc biệt là với những người mới đến như tôi.

Tôi từng thấy mình xin lỗi vì cả những điều chẳng cần xin lỗi. Xin lỗi vì tên mình khó đọc đối với họ. Xin lỗi vì tiếng Anh chưa đủ trơn tru. Xin lỗi vì hỏi lại khi nghe không rõ. Xin lỗi vì dành cả buổi sáng để họp với một khách hàng. Và đôi lúc, xin lỗi chỉ vì tôi đang tồn tại ở một nơi mà tôi chưa chắc mình có quyền.

Tôi đã học từ người Úc cách dùng “Sorry” nhẹ như hơi thở. Nhưng tôi cũng đã lỡ biến nó thành một cách để thu mình lại, để không gây chú ý, để không “phiền đến ai”. Và mất một thời gian khá dài, tôi mới hiểu: lịch sự không nên là vỏ bọc cho nỗi sợ mình không đủ phù hợp.

Tôi vẫn nói “Sorry” mỗi ngày – trong thang máy, ở siêu thị, tại quán cà phê, trong văn phòng. Nhưng tôi không còn nói nó như một phản xạ của sự tự ti. Tôi nói nó như một nhịp cầu nối, như một cách để giữ gìn sự dễ chịu giữa những người xa lạ – nhưng không còn là cái giá tôi phải trả để được chấp nhận.

“Sorry” là một từ rất đơn giản – nhưng không hề nhẹ. Nó là nơi giao thoa giữa văn hóa và nội tâm. Là chiếc gương phản chiếu cho thấy mình đang đứng ở đâu giữa hai chiều: hoà nhập và giữ gìn bản thể.

Nếu bạn từng thấy mình “xin lỗi” hơi nhiều kể từ khi sang Úc, có lẽ cũng đã đến lúc bạn tự hỏi:
Mình đang xin lỗi – hay mình đang xin được tồn tại?

Có khi nào, điều ta cần học không phải là cách nói “sorry”, mà là cách thôi cảm thấy mình cần phải xin lỗi?

Eydra Nguyen

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Cảm ơn bạn đã ghé thăm The New Page, nơi chia sẻ những điều ít ai nói về hành trình sống và làm việc ở nước ngoài.

Đăng ký nhận Bản tin

Để lại email để nhận thông tin cập nhật về bài viết, công cụ và sách của The New Page.

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến việc đồng hành cùng tôi!

    Hiện nay, công việc toàn thời gian chỉ cho phép tôi nhận lịch mentoring cho một số ít sinh viên. 

    Nếu bạn muốn đồng hành cùng tôi, bạn có thể điền thông tin đăng ký để tôi có thể sắp xếp lịch.

    Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về bạn, tạo cơ hội cho bạn đặt bất kỳ câu hỏi nào và đảm bảo rằng chúng ta sẽ phù hợp để làm việc cùng nhau.

    Tôi rất mong được gặp bạn!